KL Heong, một nhà khoa học cao cấp tại Viện Nghiên cứu lúa gạo quốc tế (IRRI) ở Philippin cho biết: chính điều đó đã dẫn đến sự bùng phát sâu bệnh ở cây lúa, ảnh hưởng đến hàng nghìn nông dân, chủ yếu là ở Trung Quốc, In-đô-nê-xi-a và Thái Lan.
Heong đã trình bày trong bài phát biểu của mình tại Diễn đàn Quản lý rủi ro trong nông nghiệp tại hội nghị thường niên về phát triển (FARMD), được tổ chức tháng trước (ngày 17-18 tháng 10) tại TP Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Các loài gây hại nghiêm trọng nhất là rầy nâu - một loài côn trùng gây thiệt hại cho lúa ở mọi giai đoạn phát triển, chúng ăn trực tiếp cây lúa, và truyền virus hủy hoại cây lúa.
Heong cho biết: Người nông dân có thể sẽ dễ dàng bị mất trắng vụ mùa. Theo ước tính của ông, nông dân Thái Lan đã bị mất khoảng 12% sản lượng bởi rầy phá hoại trong tám mùa thu hoạch vừa qua. Tại Java, In-đô-nê-xi-a, chúng đã tràn vào phá hoại và đã phá hủy toàn bộ cây trồng tại 22.000 ha đất nông nghiệp, với thiệt hại kinh tế ước tính khoảng 27,5 triệu USD.
Heong giải thích: Trong khi có rất nhiều giống kháng sâu bệnh để lựa chọn, quyết định của người nông dân sẽ trồng giống nào thường phụ thuộc vào năng suất, chất lượng, và nhu cầu của các nhà máy xay xát.
Mặt khác, các nhà nghiên cứu đang tập trung vào việc tìm kiếm những điều mới mẻ, chẳng hạn như gen mới, nhưng họ lại ít chú ý đến cách thức mà những gen này có thực sự được người nông dân sử dụng hay không.
Heong nói rằng tuyên truyền có một vai trò mạnh mẽ trong việc thúc đẩy áp dụng các giống ít có khả năng kháng sâu bệnh: người dân không nắm bắt được rằng một giống kháng là giống sẽ không có côn trùng gây hại.
Bởi hoạt động tuyên truyền yếu, nông dân địa phương thường tin tưởng vào những người bán hàng hoặc nhân viên bán thuốc bảo vệ thực vật để được tư vấn thay cho các chuyên gia, khiến cho người nông dân trở thành nạn nhân để quảng cáo và khuyến khích sử dụng thuốc bảo vệ thực vật không được kiểm soát.
Các nhà nghiên cứu, các nhà khoa học và cán bộ khuyến nông cũng cần phải hiểu người nông dân. Để đánh giá những hạn chế của người nông dân, họ cần dành thời gian xuống các làng bản, tập trung thảo luận nhóm, thực hiện các cuộc phỏng vấn, và trải nghiệm cuộc sống của người nông dân.
Thử nghiệm này là cần thiết để cho biết các sản phẩm của người nông dân và phương pháp thực hành tốt nhất, giúp cho khái niệm khoa học dễ hiểu hơn, và làm cho việc nhận biết trở nên thú vị hơn.
Raul Montemayor, quản lý quốc gia cho Philipin tại Liên đoàn Hợp tác xã Nông dân, cũng tán đồng rằng các nhà nghiên cứu nên lắng nghe những người tham gia khác trong chuỗi giá trị, đặc biệt là các thương nhân và các nhà chế biến, bởi vì họ có thể giới thiệu công nghệ tốn ít chi phí, giảm chi phí cải tiến công nghệ mà cuối cùng sẽ mang lại lợi ích cho người nông dân.
Montemayor cho biết cách tiếp cận khác có mục đích phát triển các biện pháp khắc phục sâu bệnh mới và sẽ có liên quan đến chi phí và rủi ro tối thiểu cho nông dân, chẳng hạn như thuốc trừ sâu sinh học, thời gian và ứng dụng thích hợp của các thuốc trừ sâu và thực hiện trồng đồng bộ.
N.B. (Theo Science and development network)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét